Làm gì để thoát được cuộc chiến tranh xâm lược từ phía Trung Quốc


Phát động chiến tranh để mở rộng biên giới lãnh thổ trong quá khứ và mở rộng lãnh hải trong thế lỷ XXI là một phần tất yếu của “ lịch sử phát triển của đất nước Trung Hoa”. Đất nước Trung Hoa có diện tích lớn, với số lượng dân số đứng đầu thế giới như ngày nay là thành quả của tiến trình bành trướng xâm lấn của đế quốc Đại Hán đối đất đai của các nước láng giềng hàng ngàn năm nay.

Dùng chiến tranh, vũ lực để chiếm đất của lân bang là “cơn nghiền” ngấm vào trong phủ tạng của các đế chế cầm quyền của đất nước này; vấn đề là: khi nào và lúc thì cho phép họ phát động chiến tranh và có khả năng thành công bằng liệu pháp chiến tranh?

Đó là điều mà không phải triều đại nào nắm trong tay binh quyền tại đất nước Trung Hoa cũng làm nổi. Bản thân đất nước Trung Hoa đã 2 lần từng bị ngoại tộc nô dịch: một lần rơi vào tay Mông Cổ và một lần rơi vào tay người Mãn…

Viết lại điều này để muốn khẳng định một điều: Các thế lực cầm binh quyền tại Trung Quốc chỉ phát động chiến tranh khi các nước láng giềng tạo cơ hội cho họ ?

Không chỉ đối với những người Việt Nam mới có nỗi lo lắng thường trực về sự xâm lăng từ phía Trung Quốc mà ngay cả người Nga, cũng có nỗi lo tương tự. Alexandre Kramchikhin Phó Giám đốc Viện Phân tích Chính trị và Quân Sự Nga ,trong một bài viết gần đây đăng trên Tạp chí  Nga Populyarnaya Mekhanika 2/2010cũng đã viết:” Vấn đề không còn là ở chỗ, Trung Quốc có tấn công Nga hay không, mà là ở chỗ, bao giờ thì họ tấn công. Đến một lúc nào đó, nếu xẩy ra một cuộc xâm lược quân sự đại quy mô chống lại nước Nga, thì chắc chắn 95% (nếu không nói là 99%), kẻ xâm lược sẽ là Trung Quốc.”( * )

Ngay cả đối với Mỹ, một đất nước cách xa Trung Quốc cả một đại dương thế mà gần đây Cựu Bộ trưởng Trung Quốc Trì Hạo Điền, lấy lý do: Chính người Trung Quốc mà là người có công đầu tiên tìm ra châu Mỹ, vì thế ông đã vạch ra yêu sách yêu cầu Mỹ chia lãnh thổ nước Mỹ cho người Trung Quốc một nửa, nếu không thì Trung Quốc phải:” Sử dụng vũ khí sinh học, quét sạch nước Mỹ, bá chủ thế giới…” ( ** )

Sở dĩ các chính quyền Trung Quốc luôn nhòm ngó tới đất đai lãnh thổ của nước khác như ý kiến phân tích của Đại tướng Trì Hạo Điền: Đất nước, tài nguyên Trung Quốc chỉ có thể đủ nuôi sống 800 triệu người; trong khi đó, dân số Trung Quốc đã tiến sát gần gấp đôi số lượng dân số kể trên, mặc dù Trung Quốc đã sử dụng các biện pháp hành chính hà khắc để hạn chế tăng dân số.

Nhìn lại tiến trình phát triển và bảo vệ nền độc lập dân tộc, Việt Nam có 4 lần đất nước bị thảm họa ngoại bang vào xâm chiếm đất đai, trong đó 3 lần do phong kiến phương bắc:

1/ Thục An Dương Vương mất cảnh giác, sử dụng biện pháp nhu thuận, nhường nhịn: chấp nhận cho Trọng Thủy, con trai Triệu Đà làm con rể để kết thân hòa hiều hi vọng chấm dứt nạn đao binh, kết cục vừa mất con gái vừa mất nước. Bản thân An Dương Vương bỏ chạy vào Nghệ An và tuẫn tiết ở vùng biển Diễn Châu, đẩy đất nước vào bong đêm 1000 năm Bắc thuộc.

2/ Hồ Quý Ly, nhà cải cách đầu tiên trong lịch sử dân tộc, ông đã là người thi hành hang loạt liệu pháp sốc để cải tổ cơ cấu chính trị thối nát, trì trệ cuối triều Trần: nạn tham quyền cố vị; đặc quyền đặc lợi của quý tộc nhà Trần.Hồ Quý ly là người đổi quốc hiệu từ Đại Việt thành Đại Ngu. Bên cạnh việc sử dụng biện pháp cương về nội trị và cả ngoại giao dẫn tới việc một số con cháu nhà Trần sang Trung Quốc kêu cứu quân Minh, dẫn tới kiếm cớ kéo quân vào xâm chiếm lãnh thổ nước ta.

3/ Lê Chiêu Thống vì bám riết lấy ngai vàng quyền lực nên đã hèn hạ chạy sang Trung Quốc kêu cứu nhà Mãn Thanh, tạo cớ để Tô Sĩ Nghị kéo 29 vạn quân Thanh sang chiếm nước ta.

4/ Nhà Nguyễn và Tự Đức nói riêng với đường lối nội trị thiển cận, chỉ biết lo vinh thân phì gia: tập trung toàn bộ nhân tài vật để xây dựng lăng tầm để mong sử dụng quyền lực tâm linh để phù giữ ngai vàng muôn đời cho mình. Chính đường lối chính sách đầu tư này đã làm cho nhân tâm ly tán, nội trị rối ren, thể chế yếu hèn dẫn đất nước đến chỗ suy yếu, tạo cơ hội cho thực dân Pháp đem quân vào cướp nước ta và đặt ách nô dịch 80 năm ?

Theo tôi, các nhà sử học nên nghiên cứu, tìm kỹ nguyên nhân vì sao dân tộc ta 4 lần mất nước, do lỗi tại ai? Do kẻ đứng đầu ngu hèn, bất nhân bất nghĩa không được nhân dân ủng hộ hay tại dân ta thiều ý thức bảo vệ chủ quyền dân tộc.

4 lần bị mất nước là do dân tộc ta cương quá hay nhu quá, hèn quá hay do võ biền, vô mưu dẫn tới cuối cùng phải chuốc lấy họa binh đao với ngoại bang mà mất nước?

Đây là một vấn đề cần thảo luận rốt ráo để tìm bài học ứng xử cho ngày hôm nay. Vừa qua chủ blog này có chăm chú đọc bài của Cựu Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Nguyễn Dy Niên nói về các đối sách ngoại giao với các nước lớn; chủ blog tán đồng một số ý kiến và có chỗ chưa hoàn toán nhất trí về cách nhìn nhận lý giải của ông Nguyễn Dy Niên về một số sự kiện lịch sử. Về bài phát biểu của cựu Bộ trưởng Nguyễn Dy Niên chủ Blog sẽ có bài viết riêng để trao đổi lại

Tương tự, chủ Blog đã chăm chú đọc bài Về bài trả lời phỏng vấn của Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam của ông Lê Bảo Sơn, sẽ lần lượt trình bày một số ý kiến trao đổi lại nhân khi viết bài này.

Con người không ai sinh ra lại mong muốn chiến tranh để chém giết lẫn nhau.Theo chủ blog có 3 cách xin tạm đặt tên là: hạ sách, trung sách, thượng sách…để có thể thoát ra khỏi một cuộc chiến tranh với Trung Quốc:

Cách 1: ( Tạm đặt tên là Hạ sách )

-Trong quan hệ với Trung Quốc nên chịu thế nước nhỏ: nhường nhịn, nhẫn nhục với Trung Quốc; Trung Quốc hung hãn đòi độc chiếm Biển Đông, thì nhường Biển Đông; Muốn thôn tính cả Bản Giốc thì tặng Bản Giốc; Muốn vào Tây Nguyên để khai thác uranium thì mời vào Tây Nguyên; Muốn mở nông trường trồng Bạch Đàn ở tây Nghệ An thì mở đường cho vào ???

Với cách này Trung Quốc sẽ không có cớ đưa quân đội sang; còn ta dùng chính sách nhu thuận, lạt mềm buộc chặt: đó là chiếc lạt, lưới  chiến tranh nhân dân để buộc thít, đồng hóa trở lại dân Trung Quốc khi người của họ sang ta.

Chúng ta sẽ tìm cách làm cho người Trung Quốc khi sang Việt Nam rồi thì trở nên nghiện nước mắm, thích xơi mắm tôm và thích hút thuốc lào; những thứ tại chính quốc họ không bao giờ được thưởng thức và hiểu được hết giá tri ẩm thực trong món ăn của người Việt…Khi họ sang Việt Nam đã nghiền những thứ đó rồi có đuổi họ về Trung Quốc họ cũng sẽ không về, vì về bên đó lấy đâu ra những thứ đó.

Bắng cách đó nước Việt Nam mình sẽ trở nên đông vui hơn, bản sắc văn hóa phong phú hơn; trẻ con ra đường nói tiếng Việt lơ lớ đủ thứ giọng cũng vui đáo để đấy chứ?

Và biết đâu họ lại mang cái văn hóa ẩm thực đó truyển trở lại Trung Quốc; nếu vậy Việt Nam sẽ có một thị trường nước mắm, thuốc lào, mắm tôm, điều cày trên tỷ dân. Mà theo cách nói của người Trung Quốc thì hàng hóa Trung Quốc đến đâu, biên giới lãnh thổ Trung Quốc đến đó. Vậy tại sao người Việt Nam lại không nghĩ và làm như Trung Quốc: Điếu cày, mắm tôm, nước mắm Việt Nam đến đâu thì đó là Tổ quốc Việt Nam? Cần gì phải chiến tranh, vắt óc ra tìm đối sách, đối nội,đối ngoại làm chi cho mệt.

Cách này thì lãnh đạo sẽ nhàn mỗi năm vài chuyến sang du hý ở Điếu Ngư Đài và dân sẽ tránh được họa binh đao.

Vừa qua Trung Quốc vừa tiến hành khảo cố tại Tây An, kinh đô của nhà Chu, đã phát hiện ra những nhà chứa có từ thời Đông Chu chuyên phục vụ cho các sứ thần các nước đến triều kiến vua Chu…Cái khoản dùng mỹ nữ, lễ vật để mua chuộc các quân thần các nước lân bang thì Trung Quốc có kinh nghiệm từ thời Đông Chu…

( Còn nữa )

Nguồn: Blog Phạm Viết Đào

Một suy nghĩ 3 thoughts on “Làm gì để thoát được cuộc chiến tranh xâm lược từ phía Trung Quốc

  1. Pingback: Ôi, biển quê hương của tôi « Hãy dành thời gian

  2. Pingback: Ôi, biển quê hương của tôi | HDTG's blog

  3. Pingback: Ôi, biển quê hương của tôi « Hdtg's Blog

Bình luận đã được đóng.