Blog Người Buôn Gió- Viết báo, viết blog


Blog Người Buôn Gió hôm nay có hai bài viết khá thú vị, anh đã phân tích và lên tiếng cho chúng ta biết về bài báo của hai tờ báo lớn ngành Công An và Quân đội.

Bài thứ nhất: Một của tờ Quân đội nhân dân với bài viết của tác giả Kim Ngọc với nhan đề “Hoang Tưởng“.

Trong bài này blog Người Buôn Gió nhắc đến những phát biểu của LTCN sau khi ra toà, nhà báo Kim Ngọc viết:

“Mấy ngày gần đây xuất hiện những nội dung trả lời phỏng vấn qua điện thoại của Lê Thị Công Nhân trên các đài phát thanh nước ngoài. Chẳng hạn, trên đài RFI, khi được hỏi về suy nghĩ sau những năm tháng ở tù, Lê Thị Công Nhân nói rằng, thời gian  ngồi tù vừa qua giúp cô ta “kiên định thêm niềm tin” trong cuộc đấu tranh cho dân chủ… Thế là một số phần tử phản động ở nước ngoài lập tức tung hô, gọi Lê Thị Công Nhân là một nhà hoạt động “dấn thân” vì dân chủ, tự do tôn giáo, đa nguyên, đa đảng tại Việt Nam.
Lê Thị Công Nhân càng hoang tưởng, nghĩ mình là một “vĩ nhân” nhưng không được nước nhà trọng dụng… Khi trả lời đài VOA Lê Thị Công Nhân ngang nhiên tuyên bố rằng: “Tôi sẽ chống đối đến cùng”.

Blog Người Buôn Gió phân tích:

Tòa phán quyết LTCN chịu 3 năm tù giam, chấp hành xong thì buộc phải để người ta về. Trong một ý thức quen thói là ban ơn Kim Ngọc sử dụng 2 lần từ “được tha”. Việc LTCN về nhà sau khi mãn hạn tù là điều đương nhiên, bắt buộc trại giam nơi thực hiện việc thi hành án của LTCN phải thả. Làm gì có ơn huệ nào ở đây để phóng viên Kim Ngọc dùng từ “được tha”. Nhưng người chấp hành án phạt tù chỉ dùng từ “được tha” trong trường hợp được đặc xá, được giảm án. Còn trong trường hợp chấp hành đủ thì không tù nhân nào gọi đó là “được tha” cả, vì trại không thể nào giữ được.

Với một cách dùng từ ngay từ đầu bộc lộ thói ban ơn như vậy đã bộc lộ sự thiên kiến trong tổng thể bài viết là điều không thể tránh khỏi.

LTCN phải thực hiện 3 năm quản chế, có nghĩa là quản chế về mặt thể xác con người, không được đi khỏi nơi cư trú. Chứ quản chế đâu phải là quản chế cả phát ngôn. Nếu nói ngay sau khi ra tù LTCN lập tức di chuyển đến TP HCM hay TP Hải Phòng thì buộc tội được, đằng này ra khỏi tù chả lẽ cấm người ta nói. Chả lẽ kiến định niềm tin trong cuộc đấu tranh đòi dân chủ là một tội. Hay ý của Kim Ngọc là không được kiên định đấu tranh đòi dân chủ, hoặc kiên định đấu tranh đòi không dân chủ. Nếu vậy “dân chủ” là một từ “phản động, vi phạm pháp luật” mất rồi. Bảo sao nhiều người đi tù vì tội danh có dính đến từ “dân chủ”.

Bài thứ 2: Một của tờ CAND với bài viết của tác giả Trần Thiền Lương với nhan đề ” Quyền phản biện không của riêng ai

Cách đây ít ngày, tôi có đọc trên blog của nhà báo Huy Đức một bài viết đề cập tới sự kiện bức tường Berlin (biểu tượng của sự chia cắt nước Đức) sụp đổ cách đây 20 năm. Thú thật, khi đọc bài viết nói trên, tôi thấy tác giả có cách nhìn phiến diện, nếu không muốn nói mang đậm nhãn quan phương Tây.

Tất nhiên, lịch sử là một vấn đề rất phức tạp, nó thường được phán xét dựa trên lợi ích cá nhân của từng người. Tuy vậy, có những thực tế khách quan không thể phủ nhận được, ví như vai trò to lớn của Hồng quân trong việc giải phóng loài người khỏi thảm họa phát xít. Bởi thế mà tôi rất đồng tình với ý kiến của tác giả Trương Thái Du khi trong bài viết phản biện lại bài của Huy Đức, anh đã có những phân tích xác đáng.

Vậy mà thật bất ngờ, sau khi bài báo của tác giả Trương Thái Du ra đời, nhà văn Phạm Toàn đã ngay tắp lự có bài “phản biện” với những lời lẽ phải nói là… kinh hoàng. Kinh hoàng ngay từ cái tít bài “Giải phẫu một ca Việt gian” đến những dòng nhận định sau đây: “Kẻ Việt gian định đóng vai nhà yêu nước thông thái đang vận dụng cổ sử để làm công việc chỉ điểm…”, “Không phải là tranh luận, mà là có ý định muốn thủ tiêu một nhà báo có uy tín”. Không hiểu ai là “Việt gian” ở đây? Và tại sao lại là “chỉ điểm” khi mà những bài viết của tác giả Huy Đức đều được post công khai lên mạng cho bàn dân thiên hạ cùng xem?

Có người nói ông Phạm Toàn cứ nói nống lên vậy thôi, chứ nếu thực sự ông nghĩ thể chế này lúc nào cũng đối xử với các văn nghệ sĩ bằng “bàn tay sắt” như vậy thì hẳn ông đã không dám viết bài khuyên nhủ thế hệ trẻ Việt Nam hiện nay nên “học tập”, “noi gương” dấn thân của Lê Công Định, của Nguyễn Tiến Trung, trong khi những nhân vật này sau khi bị bắt đều đã lên tiếng thừa nhận hành vi sai trái của mình và xin được Nhà nước khoan hồng.

Blog Người Buôn Gió nói:

Trần Thiên Lương phóng viên baó CAND ca ngợi blog Trương Thái Du, khẳng định Trương Thái Du không phải là ” Việt Gian”. Chỉ trích blog O Sin, nhà tri thức Phạm Toàn.

Sau bài này Huy Đức bị mất việc, trang bau xít thời gian sau nữa bị hack, Phạm Toàn bị công an khám nhà triệu tập. Còn Trương Thái Du được mời làm việc ở nhà xuất bản văn học.

© haydanhthoigian

Một suy nghĩ 5 thoughts on “Blog Người Buôn Gió- Viết báo, viết blog

  1. Pingback: Chuyện vỉa hè: Ký giả ở Việt Nam kiếm tiền ra sao? « Hãy dành thời gian

  2. Pingback: Phóng viên “copy, paste” « Hãy dành thời gian

  3. Pingback: Có ai tin rằng công việc của nhà báo chỉ là “copy, paste” không? « Freelecongdinh's Blog

  4. ĐƠN KÊU CỨU

    Kính Gửi: Ngài Tổng Thống Mỹ, Tổng Thư Ký Liên Hợp Quốc, ủy Ban Nhân Quyền Của Liên Hợp Quốc, Ngài Đại Sứ Mỹ Và Các Ngài Đại Sứ Các Nước, Các Tổ Chức Và Cá Nhân Thực Sự Vì Nước Vì Dân Việt Nam

    Hai hộ gia đình chúng tôi là Nguyễn Thị Nga và Phạm Văn Quý là công dân của nước CHXHCN Việt Nam. Hiện trú tại xã Hố Nai 3 và Bắc Sơn huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai, Việt Nam.
    Điện thoại: 0918 072 918.
    Vì không thể trông mong, chịu đựng thêm việc làm vi phạm hiến pháp và luật của chính quyền tỉnh Đồng Nai cũng như của thủ tướng, chính phủ Việt Nam đối với quyền cơ bản của chúng tôi nên chúng tôi làm đơn này khẩn thiết kính mong Ngài Tổng Thống Mỹ, Tổng Thư Ký Liên Hợp Quốc, ủy Ban Nhân Quyền Của Liên Hợp Quốc, Ngài Đại Sứ Mỹ Và Các Ngài Đại Sứ Các Nước, Các Tổ Chức Và Cá Nhân Thực Sự Vì Nước Vì Dân Việt Nam lên tiếng can thiệp giúp đỡ chúng tôi là những dân đen Việt Nam thấp cổ bé họng một việc như sau:
    Vì chưa có nhà ở ổn định nên những người dân đen chúng tôi bỏ ra số tiền mồ hôi nước mắt đã dành dụm mua đất đã có giấy đỏ của ông Xuyên bà Lụa.

    Chính quyền nhà nước đã thu nhiều thứ thuế hết mấy chục triệu đồng từ việc mua bán này bao gồm thuế mua bán đất, tiền sử dụng đất, lệ phí trước bạ rồi còn cấp giấy đỏ cho chúng tôi.

    Như vậy chúng tôi mua bán ngay tình, hợp pháp và theo hiến pháp và pháp luật thì đảng và nhà nước Việt Nam phải bảo vệ và tôn trọng quyền sử dụng đất này.
    Hiến pháp và pháp luật của đảng và nhà nước Việt Nam là như vậy nhưng không thể tưởng tượng được; cũng chính những người nhân danh đảng và nhà nước này là chính quyền tỉnh Đồng Nai mà cụ thể là phó chủ tịch tỉnh- Huỳnh Thị Nga , tệ hơn cả lũ đạo tặc đã ra lệnh cho ủy ban huyện Trảng Bom tịch thu đất đai và giấy đỏ của chúng tôi mà không hề đền bù một cắc bạc nào kể cả tiền thuế mấy chục triệu chúng tôi đã nộp cho chính họ từ việc mua bán đất này.

    Ba năm nay chúng tôi đã liên tục gửi hàng trăm lá đơn kêu oan, khiếu nại, tố cáo đến khắp các cơ quan đảng, nhà nước, tòa án của cả hệ thống chính trị Việt Nam để đòi lại công bằng, đòi lại mồ hôi nước mắt của mình, đòi lại quyền cơ bản của con người nhưng các cơ quan đảng và nhà nước từ tỉnh đến trung ương vẫn dẫm đạp lên hiến pháp và pháp luật do chính họ ban hành, bỏ mặc làm ngơ không giải quyết để trả lại đất hoặc cho chúng tôi một cắc bạc nào.
    Kính Thưa Ngài Tổng Thống Và Các Quý Ngài!
    Mấy trăm triệu đồng việt nam là mồ hôi nước mắt mà chúng tôi đã bỏ ra để nộp thuế và mua đất so với những quan chức Việt Nam giàu có thì chẳng đáng kể gì nhưng nó là cả khối tài sản lớn mà chúng tôi đã dành dụm. hơn thế nữa qua việc chính quyền tỉnh tịch thu đất của chúng tôi một cách trắng trợn trái pháp luật nhưng chính phủ, thủ tướng dù đã nhiều lần nhận đơn khiếu tố kêu oan của chúng tôi vẫn làm ngơ bỏ mặc có thể nói lên một điều: ở Việt Nam hiện nay có rất nhiều luật nhưng hễ luật nào dùng để trừng phạt nhân dân thì được chính quyền thực thi triệt để, còn luật nào bảo vệ nhân quyền thì chính quyền dẫm đạp công khai.
    Vì lẽ đó, vẫn biết rằng thì giờ của các ngài vô cùng quý báu, hy vọng được các vị quan tâm thật mong manh nhưng chẳng còn biết cậy trông và kêu cứu với ai nên chúng tôi tha thiết kính xin Quốc hội,Ngài Tổng Thống Mỹ, Tổng Thư Ký Liên Hợp Quốc, ủy Ban Nhân Quyền Của Liên Hợp Quốc, Ngài Đại Sứ Mỹ Và Các Ngài Đại Sứ Các Nước, Các Tổ Chức Và Cá Nhân Thực Sự Vì Nước Vì Dân Việt Nam lên tiếng giúp đỡ để hành vi hành xử như đạo tặc “ thu thuế xong tịch thu luôn tài sản hợp pháp vừa nộp thuế” của chính quyền như nêu trên phải bị lên án, quyền cơ bản của con người phải được tôn trọng.
    Chúng tôi xin chân thành biết ơn và kính chúc quý ngài những lời chúc tốt đẹp!
    Đồng nai, ngày 8 tháng 3 năm 2010
    Đồng kính đơn

    Nguyễn Thị Nga và Phạm Văn Quý

  5. Pingback: Nhà báo bịa chuyện thành… thần! « Hãy dành thời gian

Bình luận đã được đóng.